Năm 2004, trong bối cảnh khó khăn tìm kiếm những tác phẩm đột phá, đài ABC đã giới thiệu hai bộ phim truyền hình đầy hứa hẹn. "Desperate Housewives", một làn gió mới cho thể loại phim tâm lý tình cảm giờ vàng, và "Lost", một câu chuyện bí ẩn pha lẫn yếu tố khoa học viễn tưởng về số phận của chiếc máy bay xấu số cùng những hành khách trên chuyến bay định mệnh ấy. "Lost" nhanh chóng trở thành cơn sốt trong lòng người hâm mộ.

"Lost" là bộ phim đã làm thay đổi hoàn toàn bộ mặt của truyền hình và mối quan hệ giữa những nhà làm phim với các đài truyền hình phát sóng chúng. "Lost" đã khơi nguồn cho một cuộc cách mạng, có thể gọi là sự "tiểu thuyết hóa" của truyền hình. Tuy nhiên, không phải vào lúc bộ phim bắt đầu mà vào lúc nó kết thúc năm 2010.

Bộ phim tìm ra công thức thay đổi tương lai của truyền hình

"Lost" (2004) là bộ phim đã làm thay đổi hoàn toàn bộ mặt của truyền hình. Ảnh: ABC.

Hạt giống của sự thay đổi này đã được gieo từ nhiều năm trước đó, khi hai nhà sản xuất điều hành của chương trình, Damon Lindelof và Carlton Cuse, nhận ra rằng sức hút của loạt phim đầy bí ẩn và những cú "twist" bất ngờ này đang dần giảm sút. Khán giả đã quá mệt mỏi với những bí mật không lời giải và luôn khao khát được biết câu trả lời cho những bí ẩn đó.

Trước tình hình đó, Lindelof và Cuse đã mạnh dạn đề xuất một nước đi mang tính bước ngoặt, đó là công bố ngày kết thúc chính thức của loạt phim. ABC đã đồng ý với đề xuất này và đặt hàng thêm 48 tập phim, chia thành ba mùa, để hoàn thành câu chuyện một cách trọn vẹn.

Thông báo này đã gửi đi một tín hiệu rõ ràng rằng loạt phim thực sự đang hướng đến một cái kết lớn. Coi đó như một phần thưởng xứng đáng đang chờ đợi những ai đã dành thời gian, công sức và trí tuệ để khám phá ý nghĩa sâu xa của bộ phim.

Trước thời điểm đó, quan niệm phổ biến trong ngành truyền hình là "không sửa chữa những gì chưa hỏng". Các chương trình truyền hình thường kéo dài cho đến khi khán giả mất hứng thú, chứ không phải khi nhà sản xuất quyết định kết thúc, như thể họ là những tiểu thuyết gia đã thoả mãn và hoàn thành câu chuyện của mình.

Cuse đã từng chia sẻ: "Tôi nghĩ đối với những chương trình dựa trên câu chuyện như "Lost", khác với những chương trình dựa trên thương hiệu như "ER" hay "CSI", khán giả muốn biết khi nào câu chuyện sẽ kết thúc. Khi J.K. Rowling thông báo rằng sẽ có bảy cuốn sách "Harry Potter", độc giả đã có một cái nhìn rõ ràng về mức độ hứng thú của họ. Chúng tôi cũng muốn khán giả của mình có được điều tương tự".

Nhà sản xuất J.J. Abrams, người đồng sáng tạo loạt phim cùng với Lindelof và Jeffrey Lieber, đã gọi quyết định này là "lựa chọn đúng đắn" và khen ngợi ABC vì đã có "tầm nhìn xa và sự can đảm để đưa ra một quyết định như vậy."

Kể từ đó, một hình thái truyền hình mới đã dần hình thành và phát triển, mang đến cho các nhà làm phim nhiều quyền tự do hơn trong việc quyết định thời điểm kết thúc câu chuyện của họ. Điều này đã dẫn đến sự phát triển của các loạt phim ngắn, hứa hẹn một cái kết trọn vẹn và rõ ràng, với một câu chuyện có điểm bắt đầu và kết thúc rõ ràng.

Nhiều tác phẩm khác đã nối tiếp xu hướng này, từ "Game of Thrones", đến "Stranger Things", và gần đây nhất là "The Boys", với thông báo rằng mùa thứ năm sẽ là mùa cuối cùng của loạt phim siêu anh hùng này.

Công thức này đã làm cho truyền hình trở nên phong phú và đầy tham vọng hơn, đồng thời tạo điều kiện cho việc khám phá những cách kể chuyện mới lạ và đa dạng.

Ngay sau thành công của "Lost", nhiều chương trình truyền hình khác đã cố gắng khai thác yếu tố bí ẩn và những cú "twist" bất ngờ để thu hút khán giả, mặc dù không nhiều trong số đó có thể đạt được thành công như "Lost".

Điều đáng chú ý là ngay cả "Lost" cũng không có một cái kết hoàn hảo. Mặc dù đã giải đáp được nhiều câu hỏi, nhưng đoạn kết của bộ phim vẫn để lại nhiều điều chưa thỏa mãn cho người xem. Biết khi nào nên kết thúc không đồng nghĩa với việc biết cách kết thúc như thế nào.

Dù đoạn kết của "Lost" có thể không đáp ứng được kỳ vọng của mọi người, nhưng bộ phim đã góp phần định hình một hướng đi mới cho cách kể chuyện trên truyền hình. Và đó mới chính là công thức quan trọng nhất, chứ không phải cái kết của nó.